NGƯỜI DƯNG!
Người ấy không phải họ hàng bên ngoại
Cũng chẳng thuộc họ hàng bên nội
Chúng tôi gặp nhau như định mệnh cuộc đời
Tôi và người ấy như hai bờ của một dòng sông
Thiếu một bên đâu còn sông nữa
Chúng tôi cứ song hành ra tận bể!
Tôi và người ấy nhu hai đường thẳng son song
Chỉ gặp nhau tại một miền vô cực
Nên cuộc đời này cứ mãi sóng đôi!
Chúng tôi như dòng sông bên lở bên bồi
Cũng nhiều buồn vui và thừa ngang trái
Chúng tôi đều vượt qua vì vẫn bên nhau
Lúc cuộc đời chuếnh choáng khổ đau
Tôi lại nghĩ về người ấy
Và tôi lại tự mình đứng dây!
Mùa xuân hoa đào vẫn nở
Mùa hạ mầu sen vẫn hồng
Gió mùa đông bắc vẫn hun hút mùa đông!
Có những lúc một mình tôi lại nhớ
Định nhấc máy lên gọi cho người dưng!
Rồi lại thôi, chỉ giữ kín trong lòng!
Duyên phận thế thôi hai bờ tồn tại
Mãi mãi bên nhau không bao giờ chụm lại
Không là của nhau cũng chẳng thiếu được nhau!